Về khả năng chụp ảnh của Galaxy S7, có lẽ không cần giới thiệu nhiều bởi qua các bài đánh giá có thể thấy đây là chiếc điện thoại có camera tốt nhất hiện nay. Sẽ thật khập khiễng khi so điện thoại với một chiếc máy ảnh nào đó, nhưng trên thực tế, tôi dường như đã thay thế hoàn toàn chiếc DSLR của mình bằng điện thoại trong các chuyến du lịch.
Không cồng kềnh, mất thời gian thiết lập thông số, chiếc điện thoại có thể khởi động và ghi lại hình ảnh trong tích tắc, cùng với đó là khả năng chia sẻ nhanh lên mạng xã hội. Trải qua nhiều thế hệ với nhiều cải tiến, chiếc Galaxy S7 của Samsung còn được trang bị khả năng chống nước, dung lượng pin cao cùng khả năng xử lý ảnh ấn tượng – những yếu tố giúp tôi có thể tự tin cất chiếc máy ảnh ở nhà và chỉ mang theo điện thoại để chụp ảnh Mục tiêu chính là lưu lại khoảnh khắc, sau đó chia sẻ để mọi người cùng được ngắm với mình, những việc đó thì Galaxy S7 đáp ứng được.
Việc máy được trang bị khả năng chống nước cũng là yếu tố giúp trải nghiệm chụp ảnh được "dễ thở" hơn, chẳng lo sợ bị dính nước hay hư hỏng. Có lẽ vì vậy mà người bạn từ Hoàng Hà Mobile cho tôi mượn máy cũng chẳng dặn dò gì nhiều, chỉ nói là hãy chụp thật nhiều. Chuyện đó thì dễ rồi.
Đường lên Tam Đảo vào buổi chiều. Trời nhiều sương và âm u, báo hiệu thời tiết không thực sự đẹp. Nhưng cho dù có mưa thì cũng chẳng sợ vì điện thoại đã có chống nước.
Tam Đảo ngày nào cũng có nắng, nhưng chỉ cần một đám mây ập đến là chẳng nhìn thấy gì. Khoảnh khắc ánh mặt trời le lói sau rặng cây chỉ diễn ra khoảng 2 giây rồi bị mây che mất.
Trời tối, nhiều sương là một khó khăn lớn cho bất cứ camera nà, nhưng ít nhất cũng có thể khắc phục phần nào bằng cách chuyển qua đen trắng. Chụp xong tấm này thì một đám mây lớn ập đến khiến cả Tam Đảo tối đi, quần áo ướt như dính mưa.
Sáng sớm hôm sau, trời se lạnh nhưng quang đãng, chiếc điện thoại cũng vì vậy mà phát huy được hết sở trường của mình. 2 vận động viên xe đạp đang đổ dốc với tốc độ cao nhưng chiếc S7 cũng chẳng bắt chệch nét lần nào.
Trên đỉnh Tam Đảo có 2 địa danh có thể nhìn thấy từ xa, đó là tháp truyền hình và đền Bà Chúa Thượng Ngàn. Do ở khá xa vị trí đứng nên việc chụp lại sẽ gặp khó khăn, chưa kể đến bối cảnh sẽ đơn điệu kém hấp dẫn, tôi bèn nghĩ đến việc lợi dụng đám cây ở ven đường làm tiền cảnh, cho bức ảnh đỡ trống trải. Trong tình huống này, khẩu độ F/1.7 đã giúp cho phần lá bị mờ một cách khá mượt mà.
Cái cây khô ven đường bị dây leo phủ kín cũng vô tình tạo nên một khung cảnh khá thú vị.
Tiếp tục di chuyển lên cao, cảm giác hứng khởi rõ rệt khi nhìn thấy những đám mây lơ lửng phía xa.
Vị trí này có thể thấy toàn bộ khu nghỉ dưỡng Tam Đảo. Tôi buộc phải sử dụng tính năng chụp ảnh panorama để thu lại toàn bộ khung cảnh. Tính năng chụp ảnh panorama của Galaxy S7 hoạt đông khá tốt, chỉ cần chụp 1 lần là đã có được một bức ảnh hoàn hảo.
Một góc khác của Tam Đảo, nơi có thể nhìn thấy những ngọn núi thấp hơn.
Nói là thấp hơn, nhưng độ cao chúng đạt được cũng cả nghìn km so với mặt nước biển. Khu nghỉ dưỡng Tam Đảo nằm ở độ cao khoảng 900 mét, trong khi đó đỉnh cao nhất lên cao hơn 1.500 mét.
Một đám mây khổng lồ ập tới. Giữa ban ngày nhưng đôi khi tầm nhìn còn vài mét do sương phủ dày đặc, trời âm u. Trong bức ảnh này, Galaxy S7 có xu hướng đẩy cho độ sáng bức ảnh cao hơn thực tế, nhưng tổng thể vẫn còn khá tối. Điều này lại vô tình tạo nên một sự kỳ bí cho khung cảnh giống như trong một bộ phim kiếm hiệp nào đó.
Thiên nhiên cùng sự cải tạo của con người dựng nên những hình thù khác lạ cho ngọn núi. Đây cũng là vùng đất với điều kiện lý tưởng để trồng các loại rau củ. Đặc sản của Tam Đảo là ngọn rau su su, được trồng ở khắp mọi nơi.
Một địa danh nổi tiếng ở đây là Cổng Trời. Tuy nhiên đường lên khá khó khăn do phải đi qua những con đường với độ dốc cao. Bù lại chúng ta sẽ được ngắm những khung cảnh như trốn thần tiên, chẳng hạn như những ngôi nhà chênh vênh lưng chừng núi này.
Có lẽ cái tên Tam Đảo được lấy từ hình ảnh 3 ngon núi trên???
Nếu không có mây phủ, ở chân Cổng Trời có thể nhìn thấy rất rõ khung cảnh phía dưới. Con đường vòng cung kia là một trong những điều khiến người ta nhớ nhất về Tam Đảo.
Đây chính là con đường uốn lượn vòng cung trong bức ảnh, được chụp khi tôi trên đường "xuống núi".
Chỉ cách đỉnh vài trăm mét nhưng khung cảnh đã khác biệt rất nhiều. Vẫn là những ruộng rau su su trải dài trên sườn núi, nhưng trời có vẻ ít mây và nhiều nắng hơn.
Thấy một hồ nước xanh thật lớn thì cũng có nghĩa là đã đi hết Tam Đảo. Cảnh vật ở đây nên thơ không kém với một bên là hồ, một bên là núi. Tôi tranh thủ xuống "tẩy trần" và tắm táp cho chiếc Galaxy S7, trước khi mang cả kho ảnh đẹp về Hà Nội chia sẻ cùng mọi người.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét